Translator: Mạn Lam Trân

“Vị công tử này, không biết có bằng lòng lấy ta làm vợ không?” Hiên Viên Cẩm nói thẳng luôn vào đề.

“Cô nương, ta có thể nghĩ thế này không? Cô nương… đang cầu hôn ta sao?”

“Đúng thế! Ta nói nghiêm túc đấy, không phải đùa đâu!” Công tử áo xanh bình thản gõ gõ cây bút trong tay, liếc mắt nhìn nàng, nói một cách thú vị: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Chàng đừng vội từ chối, cho phép ta giới thiệu một chút đã. Phụ thân ta là Hiên Viên quận vương, nhà ta cũng có thể coi là gia đình phú quý. Nếu công tử lấy ta, sẽ không phải bày sạp bán tranh kiếm sống thế này nữa. Công tử có thể chuyên tâm vào khoa cử, giành lấy công danh.”

“Hết rồi sao?”

“Hết rồi!”

“Còn cô nương thì sao? Tại hạ lấy vợ không coi trọng gia thế, mà quan tâm đến con người cô nương.”

“Ta, ồ, ta ý hả… Dung mạo tuy không phải tuyệt sắc, nhưng cũng coi như hoa nhường nguyệt thẹn, tuyệt đối không khiến công tử phải mất mặt. Ta biết chữ, biết tính nợ, biết lo liệu việc nhà, biết võ công, biết…”

“Có biết nữ công không? Biết gảy đàn, múa hát không?” Hiên Viên Cẩm chau mày, sao tiêu chuẩn chọn vợ của nam tử này y hệt thái tử Nam Triều vậy? Nàng lắc đầu nói:

“Không biết! Có điều, nếu công tử thích, có thể đến thanh lâu chuộc một người biết đánh đàn nhảy múa về làm thiếp.”

“Còn có thể nạp thiếp ư? Chắc hẳn, hôn sự này còn có điều kiện khác phải không?”

“Công tử đoán đúng đó, chúng ta chỉ làm phu thê trên danh nghĩa mà thôi!”...

Đánh giá

1 phút đánh giá của bạn bằng 100 lần động viên cho mình. Xin đừng quên đánh giá nhé.

Đăng nhập để gửi nhận xét của Bạn

Bạn chưa có tài khoản?

Hãy Đăng ký

Có thể bạn cũng muốn đọc