Tôi bây giờ vẫn cảm thấy khó hiểu.
Tôi thật sự không thể hiểu được anh em của tôi.
Khoảng thời gian này hắn luôn tránh tôi, giống như giận tôi vậy, gọi điện thoại không nghe, gặp tôi trên đường cũng giả vờ không quen tôi.
Tôi không biết hắn uống nhầm thuốc gì, làm tôi hôm nào cũng thấp thỏm bất an.
......
Sắc mặt hắn khó coi giống như kiểu phải ăn hơn một trăm hộp cá trích, hung tợn trừng tôi, tôi cảm thấy một giây sau hắn sẽ nhào lên đánh tôi .
Hắn nhìn tôi một lúc, đi đến trước mặt tôi, khom lưng 90 độ, không cam lòng hô lớn: "mẹ nhỏ!"
Gọi xong hắn cũng không giải thích, bỏ đi.