Đây là một câu chuyện về tình yêu thầy trò, nhưng không chỉ giới hạn trong tình cảm thầy trò đó.

Nếu bạn gặp được một người thầy giáo, đã từng là một bác sĩ ngoại khoa. Năm 13 tuổi đó, anh ấy là bác sĩ nơi mẹ bạn đang điều trị, lại ngoài ý muốn mà sau bảy năm sau anh không còn nghe thấy gì, cũng không thể làm phẫu thuật được nữa, lại bắt đầu học lại một lần nữa và trở thành một người thầy giáo bình thường.

Nếu  anh cùng với bạn giống nhau, đều là những đứa con bị chính người mẹ sinh thành vứt bỏ, không thể nói chuyện được với cha mình.

Nếu anh bởi vì cứu sống người trong cơn dịch bệnh lan tràn mà mất đi sức khỏe vốn có của chính anh.

Nếu anh yêu bạn.

Bạn có thể bỏ qua anh sao, có thể không yêu anh sao?

“Cố Bình Sinh, bình sinh không có gì hối tiếc.”

Từ nay về sau, không cần nghĩ tới quá khứ đã qua, em chỉ muốn hướng đến tương lai mà anh đã trao cho em.

Đó là một câu chuyện xưa rất giản dị, kể về hai đứa trẻ đáng thương, sưởi ấm lẫn nhau.

Mới cập nhật

Xem thêm
Đánh giá

1 phút đánh giá của bạn bằng 100 lần động viên cho mình. Xin đừng quên đánh giá nhé.

Đăng nhập để gửi nhận xét của Bạn

Bạn chưa có tài khoản?

Hãy Đăng ký

Có thể bạn cũng muốn đọc